SUY NIỆM LỜI CHÚA
THỨ SÁU TUẦN I MÙA VỌNG

Tin mừng Chúa Giêsu Kitô theo thánh Matthêu (9,27-31)
27 Khi ấy, Đức Giê-su đang trên đường đi, thì có hai người mù đi theo kêu lên rằng: “Lạy Con Vua Đa-vít, xin thương xót chúng tôi!”. 28 Khi Đức Giê-su về tới nhà, thì hai người mù ấy tiến lại gần. Người nói với họ: “Các anh có tin là tôi làm được điều ấy không?”. Họ đáp: “Thưa Ngài, chúng tôi tin”. 29 Bấy giờ Người sờ vào mắt họ và nói: “Các anh tin thế nào thì được như vậy”. 30 Mắt họ liền mở ra. Người nghiêm giọng bảo họ: “Coi chừng, đừng cho ai biết!”. 31 Nhưng vừa ra khỏi đó, họ đã nói về Người trong khắp cả vùng.
SUY NIỆM
Mù lòa khiến con người phải sống trong bóng tối triền miên, chịu nhiều thiệt thòi và mất mát, không chỉ nơi thể lý nhưng cả trong tương quan và đời sống tâm hồn. Cũng như bao người mang bệnh tật khác, người mù khao khát được nhìn thấy, được thoát khỏi cảnh tù đọng của bóng đêm. Hai người mù trong Tin Mừng hôm nay là hình ảnh sống động của niềm khao khát ấy.
Họ cất tiếng kêu xin: “Lạy Con vua Đavít, xin thương xót chúng tôi!” (Mt 9,27). Lời cầu ấy vượt lên trên mặc cảm, tự ái và sự giới hạn của chính họ. Chúa Giêsu không chữa lành ngay, nhưng để họ âm thầm lần mò theo Người cho đến khi Người vào nhà. Ai cũng biết việc đi theo đối với người mù là một thử thách lớn, nhất là giữa đám đông luôn chen lấn quanh Chúa. Chính sự trì hoãn ấy như một lời mời gọi, để họ biểu lộ lòng tin bằng sự kiên trì và bám chặt vào niềm hy vọng.
Chúa Giêsu thường đòi nơi người xin ơn một đức tin được biểu lộ rõ ràng. Đức tin là điều kiện đầu tiên để phép lạ xảy ra, vì phép lạ không chỉ là quyền năng của Thiên Chúa, mà còn là sự tự nguyện mở lòng của con người. Điều đáng chú ý là hai người mù không thấy gì bằng đôi mắt thể lý, nhưng lại nhận ra Người là “Con vua Đavít”, tức là Đấng được Thiên Chúa hứa ban, Đấng mang quyền năng đến từ trời. Sự khao khát đã mở lối cho họ gặp gỡ, và lòng tin - dù còn non yếu và mang tính vụ lợi ban đầu - đã trở nên hạt mầm cho hành trình hoán cải. Khi họ kiên trì theo Chúa và tha thiết cầu xin, đức tin ấy trưởng thành để đón nhận ơn chữa lành cả thân xác lẫn tâm hồn.
Bài Tin mừng mời gọi chúng ta nhận ra chính mình trong hình ảnh hai người mù ấy. Có thể chúng ta sáng mắt thể lý, nhưng đôi mắt tâm linh lại mù tối. Chúng ta không nhận ra Chúa nơi Thánh Thể, nơi các bí tích, nơi tha nhân và trong từng biến cố đời sống. Khi gặp gỡ anh chị em, chúng ta chỉ thấy những yếu đuối nhân loại mà không nhận ra Chúa đang âm thầm hoạt động nơi họ. Nhiều khi Chúa đi ngang đời ta trong những biến cố rất nhỏ, nhưng đôi mắt đức tin lờ mờ khiến ta không thấy và không đáp lại được.
Vì thế, như hai người mù trong Tin mừng, chúng ta cần tha thiết xin Chúa cho đôi mắt đức tin được sáng, để nhận ra Người hiện diện trong mọi sự. Và để được Người hướng dẫn, chúng ta cũng phải chấp nhận kiên nhẫn vượt qua thử thách, để đức tin từng bước trưởng thành. Nhờ đức tin, những vết thương thiêng liêng được chữa lành và những giới hạn thể xác được nâng đỡ. Đức tin chính là sự cộng tác với ơn Chúa; có tin thì phép lạ cứu độ mới được hoàn tất nơi chúng ta.
Lạy Chúa Giêsu, xin cho đôi mắt đức tin của chúng con được sáng, để chúng con nhận ra Chúa nơi mọi anh chị em và trong từng hoàn cảnh sống. Xin dẫn chúng con vượt qua mọi thử thách để đức tin trưởng thành mỗi ngày. Amen.